“Rạp phim Hội An” – Nếu bạn lên Google gõ từ khoá này vào thanh tìm kiếm, bạn sẽ không nhận được bao nhiêu kết quả. Bởi vậy, tôi lại càng thêm tò mò về địa điểm này, và vào một ngày hè, tôi đã đi một chuyến tới Hội An chỉ để xem phim ở rạp. Ít ai còn nhớ công trình nằm ở số 47 đường Phan Chu Trinh này được xây dựng vào năm nào, đã đi qua những thăng trầm ra sao, chỉ biết hiện tại ở đây là một rạp phim nho nhỏ, khiêm tốn đón từng người khách đến xem với cái tên đơn giản – Rạp Hội An.
Rạp phim Hội An được sơn hai màu vàng và trắng, cái màu thường thấy ở những căn nhà cũ, chỉ có một phòng chiếu, chưa 147 chỗ ngồi, mỗi ngày chiếu hai suất vào lúc 19:30 và 21:00. Điều đặc biệt dễ thấy chính là bảng giới thiệu phim, thông tin về phim đang chiếu được viết trên bảng bằng tay, tỉ mỉ giới thiệu đến người qua kẻ lại tên phim, thể loại, diễn viên và thời gian chiếu, giống như một người bán hàng rong rao bán món hàng mình bán trên phố phường nhộn nhịp. Người bán rong không bán những món ăn hiện đại, phim của rạp cũng không mới, đều là những phim đã được chiếu ở các cụm rạp lớn trước đó vài tháng. Tôi đồ rằng buổi công chiếu một bộ phim nào đó là khái niệm rất xa lạ đối với các rạp phim nhỏ địa phương, mà rạp phim Hội An cũng không ngoại lệ. Nhưng có lẽ như vậy lại hay và hợp với phố cổ này, một nơi du khách đến để xem thời gian đọng lại trên những mái ngói rêu phong, những cột nhà bóng lên nước gỗ, một nơi không cần bắt kịp một thứ gì đó thời thượng hay chớp nhoáng. Xem một bộ phim ai cũng xem rồi trong một cái rạp phim có màn chiếu như những năm 1990 âu cũng là một trả nghiệm đáng nhớ.
Rạp cũ nhưng sạch sẽ và gọn gàng, có chỗ cho khách ngồi uống nước trong lúc chờ phim chiếu, không bán bắp rang bơ để nhai lúc xemn phim. Vé chỉ 40K, không in số ghế, khách cứ vào rồi chọn lấy một chỗ cho mình, ai nhanh chân đến trước thì được ngồi chỗ đẹp. Ngồi xuống ghế, nhìn lên màn hình chiếu, nghe tiếng loa kiểu cũ không phải loại âm thanh ba chiều lại thoáng có cảm giác như ảo ảnh, cái ảo ảnh của một ngày xưa từng là con nhóc ngồi ở rạp gần nhà bên cạnh mẹ cha. Đèn tắt, phim bắt đầu chiếu.
Tôi từng thấy rạp chiếu các phim bom tấn, nhưng hôm nay chúng tôi đi xem phim – tại rạp phim Hội An, rạp đang chiếu một bộ phim dòng chính kịch của Việt nam, bởi vậy kịch bản và diễn xuất đều mang âm hưởng của những bộ phim xưa, tuy không quá xuất sắc nhưng khóc cười đều đủ. Và xem ở một cái rạp hoài cổ – Rạp phim Hội An – thế này quả là hợp đến không ngờ.
Tôi vẫn thường nghĩ đọc một cuốn sách, xem một bộ phim hay cũng giống như mở ra một ô cửa sổ, từ đó ta có thể quan sát một thế giới song song, nơi có những người thật khác mà cũng thật giống mình. Món đồ lưu niệm từ nhứng thế giới ấy là ký ức và dư âm, không chỉ đến từ nội dung tác phẩm mà còn là từ mùi giấy làm nên cuốn sách, từ ánh sáng, âm thanh không khí bên trong rạp phim. Xem phim ở rạp phim Hội An giống như đọc một cuốn sách giấy đã cũ nhưng nội dung lại mới, do đó dư âm để lại cũng thật có một không hai.
/ Tác giả: THƯ LÂM/
Nếu bạn là người yêu thích Hội An, mời bạn ghé thăm những bài viết khác của Bếp Bố Bản
Nếu bạn là người mới đến với Bếp, Mời bạn lắng nghe câu chuyện về Bếp của chúng tôi
Chuyên mục tản mạn cùng Bếp Bố Bản
Chuyên mục Công thức món ăn ngon cùng Bếp Bố Bản
Bếp Bố Bản, đơn vị chuyên cung cấp dịch vụ cơm văn phòng và các suất ăn công nghiệp khác tại Đà Nẵng